KHÔNG CHỈ LÀ “MẶC”
– ĐÂY LÀ CÁCH TÔI DỊCH CHUYỂN
Anh có nghĩ thời trang có thể là một dạng... ngôn ngữ?
Anh cảm nhận gì về giới hạn trong ngành model freelance?
“Không có hợp đồng cũng có nghĩa là: không có giới hạn.”
Làm tự do, đồng nghĩa với việc tôi không bị định dạng bởi agency nào cả. Tôi được quyền tự định nghĩa hình ảnh của mình. Có thể bạn sẽ thấy tôi trong một bộ đồ streetwear bụi bặm hôm nay, rồi lại xuất hiện tối giản, thơ mộng, hoặc thậm chí u ám vào ngày mai. Tự do không dễ chịu – nhưng rất thật.
Một bộ outfit như thế nào khiến anh cảm thấy ‘mình đang sống’?
“Khi nó không nằm gọn trong định nghĩa ‘đẹp’ của người khác.”
Tôi không chọn đồ để được khen là đẹp. Tôi chọn đồ khiến tôi muốn bước ra khỏi nhà, muốn được ghi lại khoảnh khắc đó. Đôi khi là sự bất đối xứng. Đôi khi là một chất liệu cũ kỹ. Miễn là nó ‘có tiếng nói’.
“Thời trang là ngôn ngữ trầm mặc nhất mà tôi biết.”
Tôi từng là người không nói nhiều. Và khi tôi bắt đầu mặc khác đi, tôi phát hiện rằng – mình không cần phải nói nữa. Mọi người bắt đầu nhận ra năng lượng tôi mang theo qua quần áo. Màu sắc, chất liệu, kiểu dáng – tất cả đều là chữ cái. Tôi đang viết ra một thứ gì đó, nhưng bằng hình ảnh.